Một địa danh từng bị lãng quên, một nơi hùng vĩ với những dãy núi trải dài, mờ ảo trong màn sương lạnh lẽo. Machu Picchu, nền văn minh rực rỡ đột ngột bị bỏ rơi do cuộc chinh phạt của người Tây Ban Nha trong những năm 1500.
Machu Picchu – thành phố từng bị lãng quên
Một địa danh từng bị lãng quên, một nơi hùng vĩ với những dãy núi trải dài, mờ ảo trong màn sương lạnh lẽo. Machu Picchu, nền văn minh rực rỡ đột ngột bị bỏ rơi do cuộc chinh phạt của người Tây Ban Nha trong những năm 1500.
Machu Picchu cao 2.430m so với mực nước biển, ở giữa là khu rừng núi nhiệt đới. Picchu nằm trên một sườn núi trong thung lũng Urubamba ở Peru, cách thành phố Cusco khoảng 80 km về phía Tây Bắc, thông qua dòng sông Urubamba. Nó là đô thị sáng tạo tuyệt vời nhất của Đế chế Inca. Bức tường khổng lồ, ruộng bậc thang và dốc đá sừng sững được núi cắt tự nhiên và sự sắp đặt tài tình của mẹ thiên nhiên. Tất cả tạo cho Machu Picchu một bức tranh nghệ thuật hùng vĩ, bí hiểm, hút hồn bao du khách trên thế giới.
Quang cảnh Machu Picchu
Nhiều nhà khảo cổ học cho rằng, thành phố này do hoàng đế Sapa Inca Pachacuti xây dựng từ năm 1440, để mừng chiến thắng khi thu phục được bộ tộc Chancas. Nó có tên là “thành phố bị mất của người Inca” vì chỉ được tái phát hiện vào năm 1911 bởi sử gia người Mỹ Hiram Bingham. Từ đó, Machu Picchu đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch bậc nhất ở Peru và là biểu tượng quen thuộc của thế giới Inca.
Machu Picchu được mô tả như ” kiệt tác kiến trúc tuyệt vời và là một chứng ngôn độc đáo của nền văn minh Inca”. Xây dựng theo phong cách cổ điển của người Inca, thành phố này gồm các bức tường đá khô không dùng vữa. Nhiều mối nối hoàn hảo đến mức thậm chí không thể lách một lưỡi dao vào giữa các phiến đá. Vô số đền thờ, cung điện, hàng trăm bậc đá dốc và ruộng bậc thang cao trên 2000m…tạo thành một quần thể kiến trúc cổ tuyệt đẹp. Các bức tường đá màu vàng và màu đỏ tô điểm quanh những tòa nhà, ngôi đền.
Ba khu vực chính trong Machu Picchu là khu vực linh thiêng, khu vực dân chúng và khu vực dành cho các thầy tu và quý tộc. Trong đó, khu vực linh thiêng được các nhà khảo cổ học quan tâm nhất. Địa điểm thiêng liêng, cao nhất trong Machu Picchu là ngôi đền Mặt Trời. Ngôi đền này trong giống như một ngọn đuốc được thắp sáng cả ngày lẫn đêm. Khi mặt trời chỉ chiếu sáng xuyên qua những ô cửa và bức tường duy nhất một lần trong năm. Đó cũng là thời điểm mà mặt trời ở xa trái đất nhất. Nhà khảo cổ học Johan Reinhard đã đưa ra những bằng chứng nhận định, nơi này đã được hoàng đế Inca lựa chọn làm nơi nghỉ dưỡng vì vị trí của đắt địa, yên tĩnh và thiêng liêng. Nhưng tiếc thay, công trình chưa hoàn thành thì đã bị bỏ rơi cho tới một thế kỉ. Cuối cùng Machu Picchu trở thành lãnh địa của Tây Ban Nha.
UNESCO công nhận Machu Picchu là di sản thế giới vào năm 1983, và năm 2007 thành phố này vinh dự được cộng đồng thế giới bình chọn là một trong 7 kì quan thế giới. Năm 1981, Peru tuyên bố diện tích 325,92 km2 xung quanh Machu Picchu là khu đền đài lịch sử. Ngoài ra, khu bảo tồn còn phong phú với hệ thực vật và động vật.
UNESCO lo ngại vì tỷ lệ khách du lịch đến viếng Machu Picchu ngày càng gia tăng. Trung bình mỗi ngày có khoảng 400.000 người đến tham quan. Trong khi đó, tàn tích của thành phố cổ này chỉ được phép tối đa 2.500 người một ngày. Đó vẫn là bài toán nan giải cho Peru và thế giới.
Nhóm Người Trẻ – Lớp Kỹ năng báo chí 2012
(Hải Nam – Tâm Anh – Giang Nam)