Tư vấn tuyển sinh: (028) 7301.4183 – 03.9798.9798
tuvan@oisp.edu.vn

Cậu học trò mồ côi, cụt tứ chi đậu đại học

Ngay từ khi sinh ra, cậu bé cụt tứ chi Trần Văn Lạc đã bị mẹ ruột bỏ rơi. Với nghị lực phi thường, Lạc thi đậu đại học vào ngành mình mơ ước.

Ngay từ khi sinh ra, cậu bé cụt tứ chi Trần Văn Lạc đã bị mẹ ruột bỏ rơi. Với nghị lực phi thường, Lạc thi đậu đại học vào ngành mình mơ ước. 

Lac cut cau be nghi luc 01

Cậu bé Lạc “cụt” giờ là chàng thiếu niên khỏe mạnh, khôi ngô.

Việc cậu học trò khuyết tật mồ côi Trần Văn Lạc đậu đại học vào ngành Công tác Xã hội của Ðại học Quy Nhơn làm rộn ràng Trung tâm Bảo trợ xã hội & công tác xã hội tỉnh Bình Định (gọi tắt là trung tâm), ở P.Bình Định, thị xã An Nhơn, tỉnh Bình Định.

Nhắc đến Lạc, hầu hết người dân thị xã An Nhơn đều biết, bởi hình ảnh và nghị lực của cậu học trò này đã được nhiều phụ huynh nhắc đến khi giáo dục con cái mình.

Ngay từ lúc lọt lòng, đứa trẻ có đôi mắt sáng, hai má phúng phính, mất cả tứ chi, đã bị cha mẹ bỏ rơi. Những ngày tháng sau đó, em lớn lên trong sự đùm bọc của các cán bộ, nhân viên tại trung tâm cộng với nghị lực phi thường từ chính bản thân.

Và giờ đây, em mở cho chính mình một cánh cửa mới: vào đại học.

Trước thời khắc thi THPT Quốc gia 2017, Lạc sợ nhất là mình làm bài môn Văn không kịp, vì không cầm bút bằng ngón tay nên em viết chậm hơn so với bạn bè cùng lứa. Nhưng rồi với sự nỗ lực của mình, Lạc đã thi đậu vào ngành học mình mơ ước.

“Những năm cấp III, bên cạnh việc học, làm bài tập, em còn phải dành nhiều thời gian cho việc chép lại bài học vì trên lớp viết không kịp. Nhận kết quả với 15,75 điểm, vừa đủ để đậu vào ngành học mình yêu thích, em rất mừng”, Lạc tâm sự.

Với Lạc “cụt” – cái tên quen thuộc mà cán bộ, nhân viên trung tâm vẫn gọi, học đại học ngành Công tác Xã hội là giấc mơ nhiều ý nghĩa. Bởi không có gia đình riêng, không có quê nhà, Lạc muốn gắn bó với mái nhà chung là trung tâm sau tốt nghiệp.

Ngành học này sẽ giúp em có cơ hội được làm việc, được tiếp tục sống và giúp đỡ các bạn, các em, ông bà, cô chú cùng cảnh ngộ.

Việc Lạc đậu đại học là niềm vui của trung tâm nhưng cũng không phải là chuyện bất ngờ. Bởi trong quá trình học tập, đây không phải là lần đầu tiên Lạc “cụt” đạt được thành tích như vậy.

Minh chứng là năm học lớp 5, Lạc đã lấy đi nhiều nước mắt của những bậc làm cha làm mẹ cũng như nhiều người có mặt tại Hội thi Tin học trẻ tỉnh Bình Định 2009 khi em vinh dự nhận được giải Khuyến khích.

Trần Văn Lạc nhận giải Khuyến khích tại Hội thi Tin học trẻ tỉnh Bình Định 2009.

Năm 2010, Lạc là học sinh gỏi đại diện cho tỉnh Bình Định tham dự Hội nghị Biểu dương người tàn tật và trẻ mồ côi tiêu biểu tại Hà Nội. Xúc động trước những nỗ lực của cậu bé Trần Văn Lạc, khi ấy, anh Trần Quốc Toàn, Giám đốc Công ty TNHH Thương mại NQT (đại biểu khuyết tật tỉnh Phú Thọ) đã tặng chiếc máy tính cá nhân của mình cho Lạc ngay tại hội nghị.

NGHỊ LỰC PHI THƯỜNG

Lạc là đứa trẻ bị bỏ rơi tại Trung tâm Y tế thị xã An Nhơn 18 năm về trước. Vào sáng sớm một ngày cuối tháng 11/1999, nhân viên Trung tâm Y tế thị xã An Nhơn phát hiện một đứa trẻ được bọc trong tấm chăn mỏng, khóc ê a trước cổng.

Điều đáng nói là đứa trẻ bị cụt tứ chi: tay phải bị cụt hết bàn tay, tay trái cụt đến cùi chỏ, còn bàn chân phải không có ngón, chân trái cụt đến đầu gối. Sau lưng có một bì thư đựng một trăm nghìn đồng và một mảnh giấy viết tay, với dòng chữ nguệch ngoạc.

Thư có đoạn viết: “Tôi không dám nói gì hơn để cảm ơn ông, bà, cô, bác. Xin mọi người hãy vì tương lai của cháu mà giúp đỡ cháu. Hoàn cảnh của tôi lúc này tôi không biết nói như thế nào, chỉ mong quý ông, bà, cô, bác hiểu rằng đây là tất cả những gì tôi có thể làm được. Tôi là người làm thuê cuốc mướn, ngày qua ngày cũng chỉ đủ ăn. Còn đứa trẻ, cha nó đã bỏ nó và bây giờ cũng không rõ ở đâu. Tôi lại sống xa gia đình, đất khách quê người, vất vả lắm mới nuôi cháu được đến ngày hôm nay với tất cả sự giúp đỡ của bạn bè, hàng xóm.

Nay được biết nơi đây có trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi, tàn tật, tôi nghĩ chỉ có nơi đây mới có được tương lai và niềm vui của cháu… Tôi xin đặt tên cháu là Trần Văn Lạc”.

Sau khi phát hiện ra đứa bé bị bỏ rơi, lãnh đạo Trung tâm Y tế thị xã An Nhơn đã phân công các hộ lý quan tâm chăm sóc đặc biệt đối với bé trai dị tật bẩm sinh này. Một tuần sau, vào ngày 26/11/1999, Trung tâm Bảo trợ xã hội & công tác xã hội tỉnh Bình Định làm hồ sơ nhận em về nuôi.

Khi mới được nhận về trung tâm, dù không có biểu hiện gì khác thường nhưng Lạc không khóc cũng chẳng cười. Ai bế cũng lặng im nên nhiều người bảo Lạc dễ nuôi.

Lúc hai tuổi, Lạc biết dùng hai cùi tay để kẹp đồ chơi, kẹp những quả bóng tròn tung lên, kẹp thức ăn, bánh kẹo đưa vào miệng. Đến ba tuổi, Lạc tự xúc cơm ăn trước sự vui mừng của những người gắn bó, yêu thương mình.

Khi mới bắt đầu đi học, khó khăn lớn nhất của Lạc là tập viết.

Lúc đầu em kẹp bút vào hai cùi tay, nhưng viết không được, lại chuyển sang kẹp một tay nhưng bút vẫn bị rơi. Lạc bảo: “Khi cô giáo dạy kẻ nét sổ thẳng, thấy các bạn viết được nhẹ nhàng, em thèm vô cùng. Lúc đó em chỉ ước mình có hai bàn tay như các bạn để cầm bút thì hạnh phúc biết bao. Nhiều hôm em ngồi cả buổi mà không viết được gì cả, muốn khóc vì tủi thân lắm, nhưng em tự động viên mình không để nước mắt rơi”.

Ý thức được cơ thể khiếm khuyết nên Lạc luôn nỗ lực vươn lên, từ những việc nhỏ nhất như tập viết.

Lạc cặm cụi tập viết cả ngày lẫn đêm, cậu tìm mọi cách để kẹp bút cho chắc. Những nét chữ đầu tiên, tròn trĩnh đã dần dần hiện ra từ hai cánh tay tật nguyền.

Qua nhiều năm khổ luyện, Lạc đã viết được. Dù không nhanh như người bình thường nhưng những nét chữ mạch lạc, rõ ràng và đẹp.

“Có lúc em tủi thân vì không thể cầm bút viết, nhưng em đã không khóc.”

Không chỉ cố gắng trong học tập, Lạc còn rất năng động trong các môn thể thao, nhất là bóng đá, bóng bàn – bất kể những khiếm khuyết từ thân thể.

Dù cụt hai tay nhưng Lạc rất ham thích chơi thể thao.

ƯỚC MƠ GẶP LẠI CHA MẸ

Ngoài ước mơ sau này giúp đỡ lại những người kém may mắn ở trung tâm, Lạc còn một giấc mơ khác: tìm về nguồn cội.

“Nhiều người nói với em, người nhà không cần em nên mới bỏ rơi em. Nhưng em vẫn nghĩ nếu bỏ rơi, hoàn toàn không cần em nữa, chắc phải bỏ em ở nơi hẻo lánh chứ không phải là nơi đông đúc như bệnh viện, rồi để lại tiền, lời nhắn gửi…”, Lạc chia sẻ.

Cho đến giờ, dù cố công tìm kiếm, những người có trách nhiệm vẫn chưa rõ tung tích của người mẹ lâm vào cảnh ngộ bi đát thuở ấy hiện ở đâu, làm gì.

“Niềm khao khát lớn nhất của em đó là gặp được bố mẹ để nói với bố mẹ là con của bố mẹ đã lớn rồi, đã tự biết chăm sóc bản thân và đạt được thành tích trong học tập. Con không bao giờ hận bố, mẹ bỏ rơi con vì con biết đó là do hoàn cảnh, chứ không bố mẹ nào muốn từ bỏ con cái. Và, dù con bị tật nguyền nhưng bố mẹ hãy tự hào về con”, Lạc nghẹn giọng.

“Dù con bị tật nguyền nhưng bố mẹ hãy tự hào vì con.”

Ông Nguyễn Quỳnh – Giám đốc trung tâm – cho biết: “Khi tiếp nhận cháu Lạc về nuôi dưỡng, tất cả cán bộ, nhân viên trung tâm đều rất thương yêu và quan tâm chăm sóc cháu. Chỉ trong một thời gian ngắn, Lạc đã cho thấy được nghị lực vượt qua tật nguyền của mình. Trong kỳ thi tuyển sinh vừa qua, cháu đã thi đậu vào ngành học mình mơ ước. Tôi tin, với nghị lực phi thường của mình, cháu sẽ vượt qua, trở thành người có ích cho xã hội”.

“Em biết chặng đường bốn năm đại học phía trước sẽ còn khó khăn hơn nhiều lần. Nhưng nhất định em sẽ nỗ lực hết mình để không phụ công mong đợi của các cô, chú ở trung tâm. Và hơn nữa là để em có thể tự lo cho bản thân mình sau này, không thể sống dựa vào tiền trợ cấp của nhà nước mãi được”, Lạc nói với ánh mắt đầy quyết tâm.

Lạc cầm kỷ niệm chương cuộc thi bóng đá trẻ khuyết tật (tổ chức tại Nha Trang). Đứng cạnh em là ông Nguyễn Quỳnh, Giám đốc Trung tâm Bảo trợ xã hội & công tác xã hội tỉnh Bình Định, một trong người đã cưu mang, bảo bọc em.

THI CA tổng hợp – Ảnh: Google Images

Bài trước

Bài tiếp